"Năm mươi pao thì nhiều đấy", bà Moncrieff nói.
Nhiều, nhưng với con thôi. Còn Kavin - Anh ấy giàu lắm - chính anh ấy mới là người trả tiền thua cuộc...
Kavin nhún vai cười. "Tôi không tin thế".
Gần mười hai giờ khuya, một mình Kavin ở trong căn buồng áp mái, cửa được khoá trái bên ngoài. Khẩu súng đặt ở vị trí thuận tiện sẽ giúp anh đỡ bị bất ngờ nếu con ma xuất hiện, dù nó ăn mặc quái gở thế nào đi nữa. Đêm tháng mười hai trời không có trăng. Căn buồng sẽ tối tăm nếu anh tắt chiếc đèn bàn trên đầu giường. Chiếc cửa sổ hình chữ nhật, con mắt duy nhất nhìn ra biển Bắc, hắt vào một chút ánh sáng xanh xao yếu ớt.
Anh để nguyên quần áo nằm trên giường, mắt liếc nhìn bìa sách nhưng tâm trí mãi nhớ đến lời hứa với Alastair. Chín tiếng nữa và mọi thứ sẽ qua thôi. Nếu đến tám giờ sáng anh không rung chuông - họ sẽ cảm thấy xấu hổ trước mặt anh, còn chuyện họ đi thông báo cho hàng xóm tin tức về anh nữa chứ - họ sẽ mở cửa cho anh ra và anh lấy về năm mươi pao tiền cược.
Ý nghĩ thứ hai chợt đến, làm gì có người nào đi thông báo; Drumkattle là ngôi làng duy nhất dọc bờ biển hoang vắng này. Chắc chỉ có Alastair, Duncan và bà mẹ già của họ là nghe tiếng chuông. Vậy thì khỏi cần rung chuông nữa. Anh cảm thấy chán quyển sách, bật công tắc chiếc radio bên cạnh, lắng nghe chươn trình "Nhạc đêm khuya" trên sóng đài Home. Anh chuyển sang đài Light đang phát ra bản nhạc Ja
, cuối cùng anh chọn đài Hamburg với loại nhạc Valse. Anh ngồi dậy cởi quần áo mặc ngoài.
Khẩu Smith and Wesson nằm một bên giường, anh kiểm tra hộp đạn lần nữa và thấy yên tâm. Xong xuôi anh thả mình xuống chiếc giường gỗ hẹp và với tay tắt đèn - có thể chiếc giường nằm không thoải mái này sẽ đánh thức anh dậy trước lúc bình minh.